Đêm nay tôi sẽ nói tình yêu và quan điểm sống thông qua góc nhìn của hai người đàn ông. Tuy có phần đi ngược lại tất cả những quan điểm và định kiến mà tôi từng cho là mình nên tin, nhưng chẳng phải cái bánh tráng nào cũng có hai mặt, đôi khi ta nên tự tay mình lật mặt còn lại, tự tay mình giết chết, phủ nhận tất cả đức tin để thấy được thật ra ngoài kia còn có những cánh cửa khác.
Dù có thể tôi không biết tình yêu là gì, nó có hình dáng ra sao, màu sắc và mùi vị thế nào. Tôi nghĩ là tôi đang dần tin là nó có thật.
1. Người đàn ông thứ nhất - Russel
Là nhân vật gay chính. Anh được sinh ra để là một đứa trẻ mồ côi sống nương nhờ vào các trại trẻ, anh tự lớn tự bươn chải tự kiếm sống bằng nghề nhân viên cứu hộ tại bể bơi. Anh thích sử dụng những đồ vật 2nd chỉ vì anh có nỗi sợ với những đồ vật mới (tôi nghĩ có lẽ vì là một đứa trẻ mồ côi, anh chẳng bao giờ có khả năng để sở hữu một món đồ mới nào, và việc đó đã ám sâu vào tiềm thức anh tới tận khi trưởng thành. Anh thích đàn ông nhưng có vẻ anh thấy e ngại khi thể hiện sở thích này ở những nơi công cộng. Anh có cậu bạn thân (đã có vợ con) và chẳng bao giờ thổ lộ quá nhiều về việc mình là gay và đời sống tình cảm của mình. Vì anh sợ những định kiến về người đồng tính, vì anh bối rối khi bắt gặp một đám thanh niên thoải mái phỉ báng người đồng tính trên tàu điện ngầm. Anh sợ, anh không muốn làm những thứ mình chưa từng làm. Là một người đàn ông tự do nhưng quẩn quanh đâu đó trong tâm hồn anh vẫn bị những định kiến, những lo ngại bủa vây. Tôi lại thấy Russel là đại diện cho mẫu thanh niên bối rối, mẫu người luôn loay hoay với việc chọn lựa giữa những giá trị mà xã hội chấp nhận và những giá trị mà tự bản thân họ mong muốn giữ gin. Đúng hay sai, sai hay đúng đôi lúc thật sự rất khó để phân biệt rạch ròi.
2. Người đàn ông thứ hai - Glen
Là nhân vật gay thứ chính. Glen là một nghệ sỹ (hay do anh tự nhận như vậy). Anh ngông cuồng, sốc nổi và sẵn sàng nêu lên quan điểm của mình về bất cứ thứ gì một cách thẳng thắn. Anh bỏ nhà ra đi từ năm 16 tuổi vì gia đình không chấp nhận việc anh là một người đồng tính.
And then this stops here...
An adventure of finding my true self
Sunday, August 25, 2019
I don't remember writing this...
I know it hasn't always been that easy for you and you don't always know how to deal with it.
But for once, can you sit back, relax and enjoy the fact that out there, someone is in love with you.
And that someone happens to be me. I love you and I love you for who you are. For all the wounds you've been suffering from. For all the hatred that keeping you down all this time.
I don't wish to change anything about you, like at all. Because I know these things made up who you are today. And please, for once, please can you just know that I love you and I'm not expecting anything else from saying that. I just want to let you know how I really feel about you about us.
This might not work out, this might never work out. But at least at this moment I know that it's true and I always want to stay true to my feelings as much as I can.
This is always this hard from the beginning and I still have no idea how to do with it. But I'm not giving up and I'm not leaving you for best or for worst.
You don't need me and my help I know. But I really want to stay, please let me stay...
Wednesday, September 19, 2018
Xin em đừng khóc Joni vì 25 phút là đã quá trễ
Bạn đã từng làm điều gì để mãi hối tiếc trong cuộc đời mình.
Hay không làm điều gì mới là thứ đáng tiếc nhất...
Xin bạn một lần trong đời hãy đừng trở thành Jimmy trong Don't cry Joni, từ chối thẳng thừng một lời yêu dấu của cô bé Joni nhỏ xíu nhà bên khi cô nói:
Jimmy ơi hãy chờ em nhé
Em sẽ lớn lên nhanh thôi rồi anh xem
Giữ gìn tất cả nụ hôn của em chỉ dành cho anh
Nhân danh tình yêu này, sẽ là mãi mãi
Joni ơi xin em đừng khóc
Rồi từ từ em sẽ quên tôi thôi
Em chỉ mới 15 còn tôi đã 22
và... Joni, tôi có lẽ sẽ không thể chờ đến ngày em lớn lên
Và cũng đừng làm gì để mình lâm vào tình cảnh như chàng trai khi phải nghe cô gái mình yêu thốt lên những lời luyến tiếc trong 25 Minutes (MLTR):
Thời gian qua em luôn nhớ, tất cả những nụ hôn mình trao nhau, nhưng
25 phút đã thật sự là quá trễ
Dù anh phải vượt bao dặm đường để đến đây
Nhưng em thật sự xin lỗi
Vì 25 phút đã là quá trễ
Những tiếc nuối sẽ mãi mãi là những tiếc nuối chỉ vì trong chuyện tình cảm đôi khi khó mà khẳng định ngay lúc ấy. Người ta vẫn hay nói bạn sẽ không bao giờ biết trân trọng những thứ mình đang có hay được nhận, cho đến khi bạn mất nó vĩnh viễn. Việc khó nhất là chẳng ai có cảm giác phải trân quý thứ mình đã có, họ tự huyễn hoặc bản thân rằng một khi nó dã đến, nó sẽ luôn ở đó, chờ đợi họ.
Điều nực cười ở đây là tình cảm khó lòng luôn luôn một phía, có ai đủ ngu ngốc để luôn là người cho (the giver) mà mãi không nhận được gì từ đối phương. Cuộc sống có những giai đoạn khiến bạn trở nên lãng mạn quá mức cho phép, nghĩ rằng chỉ cần tình yêu thì việc gì cũng có thể xảy ra. Nhưng rồi giai đoạn đó cũng trôi qua, bỏ lại không gì ngoài sự trống rỗng trong bạn và đó là lúc bạn nghĩ rằng làm người nhận (the taker) chắc sẽ dễ dàng và hạnh phúc hơn chăng. Tôi cho rằng đó là cảm xúc mà hai nhân vật nữ trong Don't cry Joni và 25 Minutes đã từng trải qua để đi đến kết luận này:
Jimmy xin anh đừng khóc
Rồi từ từ anh sẽ quên em thôi
Đã là 5 năm kể từ ngày anh rời xa
Jimmy à em đã kết hôn với John, bạn thân của anh
Hay:
Tôi nhìn thấy cô ấy trước cổng nhà thờ
Nơi duy nhất trong thị trấn mà tôi đã bỏ qua
Trong tà áo cưới cô ấy trông thật hạnh phúc
Vậy thật ra điều gì đã làm Jimmy và chàng trai trễ 25 phút thay đổi tình cảm của mình dù ban đầu họ chẳng mảy may ban phát dù là 1 chút cảm xúc.
Soon I left our little home town,
Got me a job and tried to settle down
But these words kept haunting my memory,
the words that Joni said to me.
I packed my clothes and I caught a plane
and I had to see Joni. I had to explain,
how my heart was filled with her memory
and ask my Joni if she'd marry me
After sometimes I've finally made up my mind
She is the girl and I really want to make her mine
I'm searching everywhere to find her again
To tell her I love her
And I'm sorry 'bout the things I've done
Against the wind I'm going home again
Wishing me back to time when we were more than friends
Hay không làm điều gì mới là thứ đáng tiếc nhất...
Xin bạn một lần trong đời hãy đừng trở thành Jimmy trong Don't cry Joni, từ chối thẳng thừng một lời yêu dấu của cô bé Joni nhỏ xíu nhà bên khi cô nói:
Jimmy ơi hãy chờ em nhé
Em sẽ lớn lên nhanh thôi rồi anh xem
Giữ gìn tất cả nụ hôn của em chỉ dành cho anh
Nhân danh tình yêu này, sẽ là mãi mãi
Joni ơi xin em đừng khóc
Rồi từ từ em sẽ quên tôi thôi
Em chỉ mới 15 còn tôi đã 22
và... Joni, tôi có lẽ sẽ không thể chờ đến ngày em lớn lên
Và cũng đừng làm gì để mình lâm vào tình cảnh như chàng trai khi phải nghe cô gái mình yêu thốt lên những lời luyến tiếc trong 25 Minutes (MLTR):
Thời gian qua em luôn nhớ, tất cả những nụ hôn mình trao nhau, nhưng
25 phút đã thật sự là quá trễ
Dù anh phải vượt bao dặm đường để đến đây
Nhưng em thật sự xin lỗi
Vì 25 phút đã là quá trễ
Những tiếc nuối sẽ mãi mãi là những tiếc nuối chỉ vì trong chuyện tình cảm đôi khi khó mà khẳng định ngay lúc ấy. Người ta vẫn hay nói bạn sẽ không bao giờ biết trân trọng những thứ mình đang có hay được nhận, cho đến khi bạn mất nó vĩnh viễn. Việc khó nhất là chẳng ai có cảm giác phải trân quý thứ mình đã có, họ tự huyễn hoặc bản thân rằng một khi nó dã đến, nó sẽ luôn ở đó, chờ đợi họ.
Điều nực cười ở đây là tình cảm khó lòng luôn luôn một phía, có ai đủ ngu ngốc để luôn là người cho (the giver) mà mãi không nhận được gì từ đối phương. Cuộc sống có những giai đoạn khiến bạn trở nên lãng mạn quá mức cho phép, nghĩ rằng chỉ cần tình yêu thì việc gì cũng có thể xảy ra. Nhưng rồi giai đoạn đó cũng trôi qua, bỏ lại không gì ngoài sự trống rỗng trong bạn và đó là lúc bạn nghĩ rằng làm người nhận (the taker) chắc sẽ dễ dàng và hạnh phúc hơn chăng. Tôi cho rằng đó là cảm xúc mà hai nhân vật nữ trong Don't cry Joni và 25 Minutes đã từng trải qua để đi đến kết luận này:
Jimmy xin anh đừng khóc
Rồi từ từ anh sẽ quên em thôi
Đã là 5 năm kể từ ngày anh rời xa
Jimmy à em đã kết hôn với John, bạn thân của anh
Hay:
Tôi nhìn thấy cô ấy trước cổng nhà thờ
Nơi duy nhất trong thị trấn mà tôi đã bỏ qua
Trong tà áo cưới cô ấy trông thật hạnh phúc
Vậy thật ra điều gì đã làm Jimmy và chàng trai trễ 25 phút thay đổi tình cảm của mình dù ban đầu họ chẳng mảy may ban phát dù là 1 chút cảm xúc.
Soon I left our little home town,
Got me a job and tried to settle down
But these words kept haunting my memory,
the words that Joni said to me.
I packed my clothes and I caught a plane
and I had to see Joni. I had to explain,
how my heart was filled with her memory
and ask my Joni if she'd marry me
After sometimes I've finally made up my mind
She is the girl and I really want to make her mine
I'm searching everywhere to find her again
To tell her I love her
And I'm sorry 'bout the things I've done
Against the wind I'm going home again
Wishing me back to time when we were more than friends
Thursday, December 11, 2014
Luna
It was a full moon night.
In front me was there the beach.
Shining its pale light on the sea surface.
Both of them reflecting each other.
Like you and me once did.
But it's only an illusion now.
When I realize the moon will still be there,
Seeing me as I'm seeing it.
Yet you won't be here any longer.
You will be long gone.
and forever.
In front me was there the beach.
Shining its pale light on the sea surface.
Both of them reflecting each other.
Like you and me once did.
But it's only an illusion now.
When I realize the moon will still be there,
Seeing me as I'm seeing it.
Yet you won't be here any longer.
You will be long gone.
and forever.
Tuesday, August 5, 2014
10 Essential Books For Sad, Young, Literary Girls by Koty Neelis
1. Chronology of Water – Lidia Yuknavitch
“You see it is important to understand how damaged people don’t always know how to say yes, or to choose the big thing, even when it is right in front of them. It’s a shame we carry. The shame of wanting something good. The shame of feeling something good. The shame of not believing we deserve to stand in the same room in the same way as all those we admire. Big red As on our chests.”
Chuck Palahniuk describes Lidia’s writing style as “straight no chaser” and there’s no better example than in her heartbreaking, uncomfortably raw memoir told in a series of vignettes. Her story touches on subjects of abuse, alcoholism, drug use, and all the dark corners of our lives we so often try to hide from. The prose is in your face, unflinching, and lingers in your head long after you’ve finished the book.2. White Oleander – Janet Fitch
“ Loneliness is the human condition. Cultivate it. The way it tunnels into you allows your soul room to grow. Never expect to outgrow loneliness. Never hope to find people who will understand you, someone to fill that space. An intelligent, sensitive person is the exception, the very great exception. If you expect to find people who will understand you, you will grow murderous with disappointment. The best you’ll ever do is to understand yourself, know what it is that you want, and not let the cattle stand in your way.”
Dark, depressing, and hauntingly beautiful White Oleander tells the story of Astrid’s mother, a gorgeous poet who murders her lover, leaving her teenage daughter behind to pick up the pieces. While her mother is imprisoned Astrid finds herself shoved into the Los Angeles foster care system trying to make sense of her new reality and the life she left behind.3. Green Girl: A Novel – Kate Zambreno
“She is such a trainwreck. But that’s why we like to watch. The spectacle of the unstable girl-woman. Look at her losing it in public.”
Green Girl is the devastating portrait of Ruth, a 20-something American girl who moves to London after a break up. She has a job she loathes and through her search for identity she takes her readers on an adventure, although you never know exactly where you’re going. The story is a prose poem told in snippets of various feelings and thoughts and each chapter begins with quotes from novels, movies, and pop songs. It’s a quick read but worth it for the narrative voice alone.4. Girl, Interrupted – Susanna Kaysen
“Crazy isn’t being broken or swallowing a dark secret. It’s you or me amplified. If you ever told a lie and enjoyed it. If you ever wished you could be a child forever.”
In 1967, 18-year-old Susanna Kaysen was put in a taxi and sent to a psychiatric hospital where she would spend the next 2 years in the ward for teenage girls. Kaysen’s memoir gives a look at the patients she encountered as well as honestly exploring the details of mental illness, specifically borderline personality disorder.5. The Bell Jar – Sylvia Plath
“I was supposed to be having the time of my life.”
This is always at the top of nearly every woman’s reading list and for good reason – it’s one of the few great coming-of-age stories we have as women. The Bell Jar is semi-autobiographical and tells the story of Esther, a young girl in New York serving as guest editor at a fashion magazine for the summer. She feels complete alienation and as her time in the city goes on she slides into a devastating depression that only continues to get deeper. It’s when she attempts suicide that she is taken in for recovery, and ultimately able to listen to the old brag of her heart, “I am, I am, I am.”6. Cherry – Mary Karr
“No road offers more mystery than that first one you mount from the town you were born to, the first time you mount it of your own volition, on a trip funded by your own coffee tin of wrinkled up dollars – bills you’ve saved and scrounged for, worked the all-night switchboard for, missed the Rolling Stones for, sold fragrant pot with smashed flowers going brown inside twist-tie plastic baggies for. In fact, to disembark from your origins, you’ve done everything you can think to scrounge money save selling your spanking young pussy.”
Mary Karr made readers swoon with her loud, distinctive Southern voice in her first memoir The Liar’s Club, an equally touching and disturbing story about her rough childhood in a working class Texas town. Cherry follows her through her adolescence, albeit this time it’s a much more brutal and darker experience.Karr once said in an interview while writing this book she would write for an hour and a half, then just collapse onto the floor and fall asleep from exhaustion. After reading this book you’ll be able to see why.
7. Edie: American Girl – Jean Stein
“On the way back something very strange happened. I didn’t realize I was going to say it, but I said out loud, “I wish I was dead”… the love and the beauty and the ecstasy of the whole experience I’d just gone through were really so alien. I didn’t even know the man… it had been a one-night jag… he was married and had children… and I just felt lost. It hardly seemed worth living any more because once again I was alone.”
This biography takes you into the Warhol scene and presents you the tragic life of Edie Sedgewick. Organized as a collection of interviews, reading this book can be an experience in itself – very slow and dreamlike at times, other times it’s completely relentless in action. It’s one of those addicting stories you start reading and hours later wonder where the afternoon went.8. Prozac Nation – Elizabeth Wurtzel
“Some friends don’t understand this. They don’t understand how desperate I am to have someone say, I love you and I support you just the way you are because you’re wonderful just the way you are. They don’t understand that I can’t remember anyone ever saying that to me. I am so demanding and difficult for my friends because I want to crumble and fall apart before them so that they will love me even though I am no fun, lying in bed, crying all the time, not moving. Depression is all about If you loved me you would.”
This is one of the most well written portrayals of what it’s like going through a lifetime of depression. This book is honest, courageous, and inspiring. Wurtzel is absolutely phenomenal at depicting what the mindset is like of a truly depressed person.9. An Education – Lynn Barber
“I learned not to trust people; I learned not to believe what they say but to watch what they do; I learned to suspect that anyone and everyone is capable of ‘living a lie’. I came to believe that other people – even when you think you know them well – are ultimately unknowable.”
An Education is an English memoir that poignantly portrays the various stages in the writer’s literary life following her from her early adolescence to her wild days at Oxford; a stint as a journalist at Penthouse and all the way through her marriage. While the movie was decent it only covered roughly 30 pages or so of the actual book. It’s a quick, entertaining read.10. Play It As It Lays – Joan Didion
“There was silence. Something real was happening: this was, as it were, her life. If she could keep that in mind she would be able to play it through, do the right thing, whatever that meant.”
This book remains one of Joan Didion’s best pieces of writing to date. This rich and textured novel is both heartbreaking and beautiful at the same time. It tells the story of a 30-year-old mother, Maria, living in America during the 60s as a struggling actress. She lives an empty life and turns to all of her favorite vices – casual sex, drinking, and drugs – to comfort her but even in the end, after becoming pregnant and having a child, she still can’t seem to shake that numbing emptiness inside of her.Other recommendations:
The Virgin Suicides – Jeffrey EugenidesHow To Get Into The Twin Palms - Karolina Waclawiak
Hotel Iris – Yoko Ogawa
Dora: A Headcase – Lidia Yuknavitch
Baby Driver – Jan Kerouac
A Real Emotional Girl – Tanya Chernov
Monday, June 23, 2014
A single man - Khi những nỗi buồn chất chứa ở đâu?!?
Người ta thường viết về những thứ mình thích, một cuốn sách hay, một bộ phim lạ, một kỷ niệm đáng nhớ.
Tôi sẽ làm điều ngược lại. Tôi sẽ viết về thứ mình không thích.
I. Tom Ford là ai?
Tôi có vẻ là một đứa ngớ ngẩn khi không biết Tom Ford là ai cả. Theo Wiki, ông là một nhà thiết kế thời trang danh tiếng, và cũng là đạo diễn kiêm biên kịch của tác phẩm điện ảnh A single man (dựa theo một tiểu thuyết cùng tên của Christopher Isherwood - người tôi cũng không biết là ai). Việc thiếu hụt kiến thức về đạo diễn/tác giả và hoàn cảnh ra đời của một tác phẩm có thể là dấu hiệu bạn sẽ không thích nó chăng? Đôi lúc việc yêu thích một thứ gì đó đến từ việc bạn hiểu và cảm thông sâu sắc trước sự ra đời/thời điểm ra đời của sự vật ấy. Tôi cho là vậy!
II. Đề tài đồng tính nam có thực sự là món ưa thích?
Tôi không phản đối người đồng tính, quan hệ đồng tính, bất cứ mọi thứ liên quan tới việc đồng tính. Cá nhân mình tôi thừa nhận bất cứ mọi hình thái cảm xúc luyến ái giữa người và người. Tôi đã khóc khi xem Emma buông tay Adele dù những khao khát giữa hai người là bất tận trong Blue is the warmest color. Tôi đã xao xuyến theo dõi bước đường đến với tình yêu/tình dục của cặp đôi Spider Lilies. Và ngạc nhiên quá đỗi tôi chỉ từng xem và từng thích đồng tính nữ.
Có cái gì đó không đúng khi chứng kiến những rung động và những ánh mắt đắm chìm mà hai người đàn ông trao nhau. Tôi không đồng ý họ là của nhau. Như nhân vật nữ chính phụ duy nhất trong A single man (do Julianne Moore thủ vai) đã nói một cách thẳng thừng: "Chẳng phải chuyện của anh và Jim chỉ là một thứ thay thế thôi sao". Tôi không hiểu họ đang nói đến sự thay thế nào trong mối quan hệ tình cảm của nhân vật nam chính - George, thay thế cho một người phụ nữ chân chính, thay thế cho nỗi cô đơn, thay thế cho một người bạn trung thành?!?! Tại sao một người đàn ông lại yêu một người đàn ông? Có thể tôi sẽ không bao giờ hiểu được!
III. Colin Firth đến khi nào sẽ thích?
Tôi không thích Colin Firth, trước đây với Pride and Prejudice, Bridget Jones's Diary, Love actually hay What a girl wants hay Mama mia. Tôi chưa từng thích diễn xuất của ông và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thích. Thật khó để giải thích tại sao vì định kiến mãi mãi là định kiến. Bạn không thích ăn cá, không thích xem đá banh, không thích uống trà, có lời giải thích nào là thỏa đáng hay chỉ là vì hai chữ "không thích".
IV. Tình yêu là có thật?
Đáng lẽ ra tôi phải rơi một hay nhiều giọt nước mắt khi xem cảnh George nhấc điện thoại trong một buổi tối mưa bão chỉ để nghe thông báo về việc người tình của mình đã ra đi không một lời từ biệt, trong một tai nạn xe hơi cùng 2 chú chó thân yêu (tôi hơi muốn khóc khi biết có chó ra đi trong phân đoạn này, chó luôn là người bạn tốt mà). Vậy mà trái lại tôi chỉ cảm thấy mình vô cảm trong đôi mắt ầng ật nước của George khi nghe tin dữ, trong cái cố gắng mãnh liệt để thức dậy mỗi buổi sáng để biết mình sẽ mãi mãi một mình nơi ngôi nhà tràn ngập ánh sáng ấy. Tôi thấy mình không chút suy tư trước cuộc sống ảm đạm ngày qua ngày không mục đích cuả George, trước kế hoạch kết liễu cuộc đời của ông, một kế hoạch chi tiết và tỉ mỉ. Tôi thấy mình thờ ơ với tất cả mọi cung bậc cảm xúc của từng nhân vật trong phim. Tôi thấy trống rỗng trước tình yêu. Tôi không tin nó là có thật. Tôi không tin có thứ tình cảm sẽ khiến một con người suy sụp từ tận sâu bên trong, khiến họ đến cả việc sống cũng bỗng không còn cần thiết. Vì giữa người với người, không nên quá phụ thuộc lẫn nhau, có thể là vậy!
p/s: góc quay, màu sắc, lời thoại và âm nhạc. Mọi thứ đều thật tuyệt vời!
Tôi sẽ làm điều ngược lại. Tôi sẽ viết về thứ mình không thích.
A single man - Người đàn ông độc thân. Ông ấy - George Falconer thật sự buồn và cuộc sống này còn có ý nghĩa gì khi người tình đồng tính - Jim 16 năm trời bên nhau đột ngột ra đi trong tai nạn xe thảm khốc?
Tôi có vẻ là một đứa ngớ ngẩn khi không biết Tom Ford là ai cả. Theo Wiki, ông là một nhà thiết kế thời trang danh tiếng, và cũng là đạo diễn kiêm biên kịch của tác phẩm điện ảnh A single man (dựa theo một tiểu thuyết cùng tên của Christopher Isherwood - người tôi cũng không biết là ai). Việc thiếu hụt kiến thức về đạo diễn/tác giả và hoàn cảnh ra đời của một tác phẩm có thể là dấu hiệu bạn sẽ không thích nó chăng? Đôi lúc việc yêu thích một thứ gì đó đến từ việc bạn hiểu và cảm thông sâu sắc trước sự ra đời/thời điểm ra đời của sự vật ấy. Tôi cho là vậy!
II. Đề tài đồng tính nam có thực sự là món ưa thích?
Tôi không phản đối người đồng tính, quan hệ đồng tính, bất cứ mọi thứ liên quan tới việc đồng tính. Cá nhân mình tôi thừa nhận bất cứ mọi hình thái cảm xúc luyến ái giữa người và người. Tôi đã khóc khi xem Emma buông tay Adele dù những khao khát giữa hai người là bất tận trong Blue is the warmest color. Tôi đã xao xuyến theo dõi bước đường đến với tình yêu/tình dục của cặp đôi Spider Lilies. Và ngạc nhiên quá đỗi tôi chỉ từng xem và từng thích đồng tính nữ.
Có cái gì đó không đúng khi chứng kiến những rung động và những ánh mắt đắm chìm mà hai người đàn ông trao nhau. Tôi không đồng ý họ là của nhau. Như nhân vật nữ chính phụ duy nhất trong A single man (do Julianne Moore thủ vai) đã nói một cách thẳng thừng: "Chẳng phải chuyện của anh và Jim chỉ là một thứ thay thế thôi sao". Tôi không hiểu họ đang nói đến sự thay thế nào trong mối quan hệ tình cảm của nhân vật nam chính - George, thay thế cho một người phụ nữ chân chính, thay thế cho nỗi cô đơn, thay thế cho một người bạn trung thành?!?! Tại sao một người đàn ông lại yêu một người đàn ông? Có thể tôi sẽ không bao giờ hiểu được!
III. Colin Firth đến khi nào sẽ thích?
Tôi không thích Colin Firth, trước đây với Pride and Prejudice, Bridget Jones's Diary, Love actually hay What a girl wants hay Mama mia. Tôi chưa từng thích diễn xuất của ông và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thích. Thật khó để giải thích tại sao vì định kiến mãi mãi là định kiến. Bạn không thích ăn cá, không thích xem đá banh, không thích uống trà, có lời giải thích nào là thỏa đáng hay chỉ là vì hai chữ "không thích".
IV. Tình yêu là có thật?
Đáng lẽ ra tôi phải rơi một hay nhiều giọt nước mắt khi xem cảnh George nhấc điện thoại trong một buổi tối mưa bão chỉ để nghe thông báo về việc người tình của mình đã ra đi không một lời từ biệt, trong một tai nạn xe hơi cùng 2 chú chó thân yêu (tôi hơi muốn khóc khi biết có chó ra đi trong phân đoạn này, chó luôn là người bạn tốt mà). Vậy mà trái lại tôi chỉ cảm thấy mình vô cảm trong đôi mắt ầng ật nước của George khi nghe tin dữ, trong cái cố gắng mãnh liệt để thức dậy mỗi buổi sáng để biết mình sẽ mãi mãi một mình nơi ngôi nhà tràn ngập ánh sáng ấy. Tôi thấy mình không chút suy tư trước cuộc sống ảm đạm ngày qua ngày không mục đích cuả George, trước kế hoạch kết liễu cuộc đời của ông, một kế hoạch chi tiết và tỉ mỉ. Tôi thấy mình thờ ơ với tất cả mọi cung bậc cảm xúc của từng nhân vật trong phim. Tôi thấy trống rỗng trước tình yêu. Tôi không tin nó là có thật. Tôi không tin có thứ tình cảm sẽ khiến một con người suy sụp từ tận sâu bên trong, khiến họ đến cả việc sống cũng bỗng không còn cần thiết. Vì giữa người với người, không nên quá phụ thuộc lẫn nhau, có thể là vậy!
p/s: góc quay, màu sắc, lời thoại và âm nhạc. Mọi thứ đều thật tuyệt vời!
Wednesday, June 4, 2014
Bangkok - Sleepless nights
Trước ngày hôm đó mình xin cam kết mình không phải dạng người mê tín, đồng bóng, yếu bóng vía hay có bệnh lý tâm thần nào (đáng kể).
Tất cả những hiện tượng, cảm giác, linh cảm trong câu chuyện dưới đây là những gì mình và hai người bạn đồng hành đã trải qua xuyết suốt chuyến đi và chia sẻ với nhau ngay sau khi nhận ra bản chất khác lạ của sự việc.
Những chuyện có phần khó hiểu và đáng sợ đã xảy ra với từng người trong bộ ba của mình và khi được ráp nối lại bỗng nhiên trở nên rõ ràng và có nghĩa hơn bao giờ hết.
Trước tiên mình muốn nói sơ qua về khách sạn Bangkok City Hotel, nơi mình và các bạn đã ở "đến" 3 đêm liền. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời.
Khách sạn Bangkok City Hotel nằm ở vị trí khá thuận lợi cho việc di chuyển, nằm ở mặt tiền đường rất dễ bắt taxi và chỉ mất khoảng 5-8p đi bộ đến Skytrain. Nhân viên phục vụ có thái độ vừa phải, không nhiệt tình, cũng không lạnh lùng. Nội thất không quá đẹp nhưng cũng gọi là đơn giản, sang trọng, phòng khá nhỏ nhưng ấm cúng và thoải mái.
Với giá tiền tầm 1 triệu cho 1người/3đêm thật sự rất vừa túi tiền với những bạn trẻ du lịch bụi. Mình nghĩ đó cũng là lý do mà khá nhiều bạn trẻ Việt chọn khách sạn này làm nơi lưu trú trong những ngày vi vu đất Thái.
Bangkok City Hotel, room 1807 - Đêm thứ nhất
Bộ ba đến khách sạn khoảng hơn 11g đêm. Ngay từ lúc bước vào phòng này bạn ở cùng mình - bạn B đã hơi có cảm giác không thoải mái và bất chợt rùng mình. Nhưng bạn B không nói ra vì nghĩ có lẽ mình hơi nhạy cảm thái quá?!? Lúc này bọn mình đều không hề hay biết rằng 3 đêm sắp tới là 3 đêm "khó hiểu" nhất trong cuộc đời mình...
Không chút nghĩ ngợi, mọi thứ vẫn ổn và bọn mình khá vui vì phòng tươm tất, sạch sẽ và thoải mái.
Và vị trí giường nằm của 3 đứa mình như hình bên dưới:
Sự kiện lạ bắt đầu vào sau nửa đêm, khi bỗng nhiên máy lạnh của cả phòng đang chạy tốt đột ngột tắt ngúm. Cả ba vẫn nghĩ chắc hệ thống có vấn đề nên dùng remote chỉnh bật lại.
Máy lạnh vẫn tiếp tục chạy khoảng 10-15p và bọn mình đều lên giường ngủ sau một chuyến bay khá mệt. Sau đó, máy lạnh lại tiếp tục tắt không vì lý do gì, bạn B - người vẫn giữ remote từ lúc đầu vẫn liên tục dùng nó để chỉnh bật, chỉnh nhiệt độ. Nhưng vì giường bạn B khá xa máy lạnh nên bạn phải đi đến gần vị trí này để chỉnh. Sự việc cứ tiếp diễn đến khoảng 4g sáng, bạn B liên tục chỉnh, không ngủ được, có cảm giác khó thở vì không khí nóng dần.
Điều kỳ lạ là mình và chị N - ngủ chung giường đôi đều cảm thấy khá bình thường và vẫn ngủ ngon.
Đến 4g sáng, bạn B cảm thấy quá khó chịu vì mất ngủ do phải liên tục dùng remote chỉnh máy nên đã "quăng" remote sang cho chị N giữ, vì chị N nằm khá gần máy lạnh nên sẽ thuận tiện hơn.
Sau khi giữ remote và chỉnh máy lạnh, chị N lại là người không ngủ được. Theo lời chị kể, chị đã có cảm giác như bị bóng đè, nặng người, suy nghĩ linh tinh và khó thở. Cứ như vậy chị N đã thức gần như tới sáng.
Chỉ riêng mình tối đó không cầm vào remote là ngủ ngon lành suốt đêm.
Và có một điều "kỳ lạ" khác mà chị N không kể cho bọn mình nghe. Cho tới mãi sau này khi..
Bangkok City Hotel, room 1807 - Đêm thứ hai
Đêm nay là đêm của mình.
Vào đêm thứ 2 sự việc máy lạnh tắt lại tiếp diễn sau đúng nửa đêm. Bực bội lo sợ đêm nay sẽ không được ngủ ngon vì nóng nên bạn B đã gọi cho người lên sửa máy và anh này sau khi xem xét máy lạnh đã nói nguyên văn như sau (mình dịch sang tiếng Việt nhé)
"Vì hệ thống ở đây hay quá tải, nên tối các chị xin hãy chỉnh nhiệt độ tầm 23-25 độ C, đừng chỉnh 30 độ C thì sẽ có hiện tượng 5p tắt máy một lần."
Ba đứa nghe xong ngẩn tò te một hồi thấy cũng đúng vì trùng hợp buổi tối do không muốn phòng quá lạnh nên thường chỉ chỉnh tầm 29 - 30 độ C. Chỉ có mình hơi thắc mắc, nếu như lời anh phục vụ nói, máy lạnh chỉnh 30 độ C cứ 5p tắt máy một lần nhưng không tự khởi động lại thì há chẳng phải khách nào ngủ say tự nhiên sẽ bị ngộp thở vì không có không khí lưu thông hay sao?!?!
Sau khi anh phục vụ ra khỏi phòng, máy lạnh chạy được thêm khoảng 15p thì lại tự động tắt. Không rõ vì sao, mình lại là người cầm remote chỉnh bật và còn la lên với hai bạn rằng máy lạnh lại tắt nữa kìa! Đến lúc này thì hai bạn kia quá nản nên cũng không còn sức gọi cho receptionist nữa, đành phó mặc cho mình.
Chính xác mình nhớ đã liên tục chỉnh bật máy tầm 3 lần trong đêm đó. Sau lần chỉnh đầu tiên khoảng 10p, mình bắt đầu suy nghĩ linh tinh và không thể chìm vào giấc ngủ được. Nghĩ mình mệt mỏi sau một ngày dài đi chơi, mình tự nhủ đó là lý do bỗng nhiên mình có những suy nghĩ khá quái đản, có phần ghê tởm mà đến bây giờ nhớ lại mình cũng còn thấy sờ sợ. Đúng lúc đó mình đã cảm nhận được một thứ "kỳ lạ" nhưng không kể cho hai bạn kia nghe, cho đến mãi sau này...
Cứ như vậy mình chập chờn thao thức suốt cả đêm, lúc ngủ lúc mơ lúc tỉnh. Tâm thần không được ổn định nên khi ngoài trời sấm sét mình lại nghe thành tiếng bomb nổ do bạo động. Theo lời bạn B kể lúc đi toilet thì bỗng thấy mình bật dậy khỏi giường, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài mặt rất hoảng hốt còn la lên "Có sấm chớp kìa ghê quá". Lúc đó bạn B cứ tưởng mình mớ ngủ nên la linh tinh chứ không để ý gì hơn.
Đêm đó mình trăn trở giữa bóng tối căn phòng và sấm chớp ngoài trời mà đầu óc choáng váng ngỡ mình đang là nhân vật chính trong phim kinh dị The Ring không bằng. Chưa bao giờ giấc ngủ lại khó khăn và nhọc nhằn đến như vậy với mình.
Bangkok, Boat express to Grand Place, ngày thứ ba
Lần đi thăm hoàng cung chỉ có mình và chị N vì bạn B đã đi chỗ này rồi nên chọn cách tách đoàn đi shopping.
Trên thuyền tới hoàng cung mình và chị N cứ trò chuyện đủ thứ cho qua thời gian. Nói một hồi mình mới nhớ ra chuyện ban đêm và kể chị nghe rằng hôm qua em không ngủ được chị ơi mà toàn cứ mơ linh tinh không hà.
Chị N bỗng như nhớ ra chuyện gì cũng góp chuyện chị cũng không ngủ được đêm đầu tiên đã vậy còn bị bóng đè.
Chị ngại ngần chia sẻ thêm hình như đêm thứ nhất chị có thấy thứ gì đó trong phòng, nhưng không rõ là gì.
Mình nghe xong như chết điếng, tê dại cả tay chân. Thật ra đêm thứ hai sau khi chỉnh máy lạnh và tắt đèn, mình đã cảm nhận được có một cái gì đó đang hiện hữu trong phòng, mình không rõ đó là thể loại năng lượng hay cá thể nào vì nó quá mơ hồ, quá kỳ bí. Không thể đặt tên, không thể diễn tả bằng lời mà chỉ có thể cảm nhận bằng các giác quan của một con người.
Mình đánh bạo hỏi tiếp chị N: Chị thấy "cái đó" ở đâu trong phòng?
Chị N: ... ở trên đầu tủ đó...
Mình: Đúng rồi em cũng thấy. Góc bên phải ngay chỗ hướng chị em mình nằm đúng không chị?
Chị N: đúng rồi ngay góc đó đó, chị thấy một thứ gì đó có màu hơi xanh xanh, như là một làn khói hay là cái gì đó, chị cũng không rõ...
Nghe đến đây hai đứa đã biết vậy là bữa giờ cả đám đang là nhân vật chính trong phim kinh dị mà nào có hay có biết. Vì ngay góc tủ đó chính là vị trí mà chiếc máy lạnh trên trần nằm ngay kế bên...
![]() |
Góc tủ mà hai chị em đề cập tới. Ngay phía góc hình bị cắt là máy lạnh lắp trên trần |
Ngay khi gặp lại bạn B, mình và chị N đã giả bộ giữ bí mật chuyện này vì sợ bạn B thất kinh, chỉ dám nói mập mờ kiểu như "có chuyện này không biết có nên cho B biết không ta". Một hồi sau, bạn B bỗng nghiêm trọng hỏi lại: có phải mọi người đang nói về việc gì đó kỳ lạ của căn phòng này không? Nói đi B cũng cảm thấy như vậy. B biết có gì đó vì ngày đầu tiên B cũng cảm thấy khó chịu, không ngủ được sau khi cầm vào cái remote.
Ba đứa như vỡ òa với sự thật kinh khủng này. Vậy là cả ba đều trải qua những cảm giác linh tính như nhau về cũng một sự việc, nhưng không ai nói với ai vì cứ mắc bận đổ lỗi do mình nhạy cảm, do mình mệt quá, do này do nọ gây ra.
Tóm tắt lại có thể nói, có một năng lượng nào đó tại góc tủ đang khống chế máy lạnh và không muốn bọn mình ở trong căn phòng đó. Bạn nào cầm remote chống trả sẽ bị gặp phải những cảm giác kỳ lạ, suy nghĩ linh tinh, mất ngủ hoặc ngủ chập chờn, khó thở, bị bóng đè, thấy phải những thứ không nên thấy.
Bangkok City Hotel, receptionist - Đêm thứ ba
Quá sợ hãi bọn mình quyết định sẽ nhờ đổi phòng chứ không thể nào ở thêm một đêm nào nữa trong căn phòng đó. Bạn B đã đại diện cả ba nói chuyện với receptionist. Mới đầu nhân viên ở đây liên tục đổ lỗi cho bọn mình vì không thông báo sự việc máy lạnh hư sớm, bây giờ mới nói thì họ không thể sắp xếp đổi phòng kịp. Tranh cãi một hồi lâu với lý do nếu hệ thống phòng đó hư thì đáng lý ra khách sạn không nên xếp khách vào ở như vậy được. Cô trưởng bộ phần recep có vẻ cứng cựa quyết định say no không cho đổi phòng và có thái độ né tránh như che dấu gì đó (bọn mình cho rằng recep biết chuyện này vì có thể rất nhiều khách trước đây đã bị và than phiền), cho đến khi bạn B nói thẳng luôn vì quá tức tối "We saw something in that room!". Lúc này, do có khá nhiều khách đứng xung quanh, ban recep đành nhanh gọn lẹ giải quyết đổi phòng vì họ cũng không muốn lôi thôi sợ ảnh hưởng danh tiếng khách sạn.
Ba đứa trở về phòng cũ thu xếp hành lý như vũ bão để rời khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt. Đến được phòng mới mình tranh thủ post tình hình lên facebook để mọi người biết được sự việc kinh khủng này mà tránh đừng ở khách sạn này, thì được một anh bạn comment rằng khách sạn này nổi tiếng đầy ma, cơ bản đã có bạn anh ở và bị nhát.
Biết được tin này bạn B đã không dám ngủ nguyên đêm, còn mình và chị N vì quá mệt sau một ngày dài nên đành ngủ vùi. Phòng được đổi này cảm giác thoải mái, không có những mộng mị khó hiểu. Và nhất là không có cái máy lạnh bị tắt đột ngột nữa...
Về đến VN mình vẫn còn chưa hết kinh hoảng, cho đến tận ngày hôm nay mình đành phải thú nhận có những sự việc không có bất cứ logic nào, không một lời giải thích nào có vẻ hợp lý. Nhất là khi đầu óc không được minh mẫn thì chính cảm giác và linh tính của bạn sẽ là thứ lên ngôi. Những sự trùng hợp tưởng như vô tình lại khớp với nhau một cách đáng sợ. Ví dụ như vị trí của thứ mà mình và chị N cùng thấy, trong khi bạn B không thấy chỉ vì giường của bạn bị khuất tầm mắt. Ai có thể giải thích cho sự việc đó, ai có thể giải thích việc ba con người riêng biệt có cùng một cảm giác, cùng những hiện tượng xảy ra mỗi đêm dù không ai hé lộ với ai bất cứ thứ gì. Hay chúng mình 3 đứa tâm linh tương thông? hay là tự kỉ ám thị?
Hay đơn giản chỉ là bọn mình đã đến một nơi mà "thứ đó" không hề muốn chào đón bọn mình...
Subscribe to:
Posts (Atom)