Tôi sẽ làm điều ngược lại. Tôi sẽ viết về thứ mình không thích.
A single man - Người đàn ông độc thân. Ông ấy - George Falconer thật sự buồn và cuộc sống này còn có ý nghĩa gì khi người tình đồng tính - Jim 16 năm trời bên nhau đột ngột ra đi trong tai nạn xe thảm khốc?
Tôi có vẻ là một đứa ngớ ngẩn khi không biết Tom Ford là ai cả. Theo Wiki, ông là một nhà thiết kế thời trang danh tiếng, và cũng là đạo diễn kiêm biên kịch của tác phẩm điện ảnh A single man (dựa theo một tiểu thuyết cùng tên của Christopher Isherwood - người tôi cũng không biết là ai). Việc thiếu hụt kiến thức về đạo diễn/tác giả và hoàn cảnh ra đời của một tác phẩm có thể là dấu hiệu bạn sẽ không thích nó chăng? Đôi lúc việc yêu thích một thứ gì đó đến từ việc bạn hiểu và cảm thông sâu sắc trước sự ra đời/thời điểm ra đời của sự vật ấy. Tôi cho là vậy!
II. Đề tài đồng tính nam có thực sự là món ưa thích?
Tôi không phản đối người đồng tính, quan hệ đồng tính, bất cứ mọi thứ liên quan tới việc đồng tính. Cá nhân mình tôi thừa nhận bất cứ mọi hình thái cảm xúc luyến ái giữa người và người. Tôi đã khóc khi xem Emma buông tay Adele dù những khao khát giữa hai người là bất tận trong Blue is the warmest color. Tôi đã xao xuyến theo dõi bước đường đến với tình yêu/tình dục của cặp đôi Spider Lilies. Và ngạc nhiên quá đỗi tôi chỉ từng xem và từng thích đồng tính nữ.
Có cái gì đó không đúng khi chứng kiến những rung động và những ánh mắt đắm chìm mà hai người đàn ông trao nhau. Tôi không đồng ý họ là của nhau. Như nhân vật nữ chính phụ duy nhất trong A single man (do Julianne Moore thủ vai) đã nói một cách thẳng thừng: "Chẳng phải chuyện của anh và Jim chỉ là một thứ thay thế thôi sao". Tôi không hiểu họ đang nói đến sự thay thế nào trong mối quan hệ tình cảm của nhân vật nam chính - George, thay thế cho một người phụ nữ chân chính, thay thế cho nỗi cô đơn, thay thế cho một người bạn trung thành?!?! Tại sao một người đàn ông lại yêu một người đàn ông? Có thể tôi sẽ không bao giờ hiểu được!
III. Colin Firth đến khi nào sẽ thích?
Tôi không thích Colin Firth, trước đây với Pride and Prejudice, Bridget Jones's Diary, Love actually hay What a girl wants hay Mama mia. Tôi chưa từng thích diễn xuất của ông và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thích. Thật khó để giải thích tại sao vì định kiến mãi mãi là định kiến. Bạn không thích ăn cá, không thích xem đá banh, không thích uống trà, có lời giải thích nào là thỏa đáng hay chỉ là vì hai chữ "không thích".
IV. Tình yêu là có thật?
Đáng lẽ ra tôi phải rơi một hay nhiều giọt nước mắt khi xem cảnh George nhấc điện thoại trong một buổi tối mưa bão chỉ để nghe thông báo về việc người tình của mình đã ra đi không một lời từ biệt, trong một tai nạn xe hơi cùng 2 chú chó thân yêu (tôi hơi muốn khóc khi biết có chó ra đi trong phân đoạn này, chó luôn là người bạn tốt mà). Vậy mà trái lại tôi chỉ cảm thấy mình vô cảm trong đôi mắt ầng ật nước của George khi nghe tin dữ, trong cái cố gắng mãnh liệt để thức dậy mỗi buổi sáng để biết mình sẽ mãi mãi một mình nơi ngôi nhà tràn ngập ánh sáng ấy. Tôi thấy mình không chút suy tư trước cuộc sống ảm đạm ngày qua ngày không mục đích cuả George, trước kế hoạch kết liễu cuộc đời của ông, một kế hoạch chi tiết và tỉ mỉ. Tôi thấy mình thờ ơ với tất cả mọi cung bậc cảm xúc của từng nhân vật trong phim. Tôi thấy trống rỗng trước tình yêu. Tôi không tin nó là có thật. Tôi không tin có thứ tình cảm sẽ khiến một con người suy sụp từ tận sâu bên trong, khiến họ đến cả việc sống cũng bỗng không còn cần thiết. Vì giữa người với người, không nên quá phụ thuộc lẫn nhau, có thể là vậy!
p/s: góc quay, màu sắc, lời thoại và âm nhạc. Mọi thứ đều thật tuyệt vời!
No comments:
Post a Comment