Tuesday, October 8, 2013

Terms, Human and Things

Human:
- Sylvia Plath: http://en.wikipedia.org/wiki/Sylvia_Plath
- Tristan Tzara: http://en.wikipedia.org/wiki/Sylvia_Plath

Books:
- The Bell Jar: http://en.wikipedia.org/wiki/The_Bell_Jar

Questions:
- http://thoughtcatalog.com/kendra-wright/2014/11/45-questions-to-guarantee-youll-never-have-a-boring-date-again/


Terms:
- Follie a deux: http://en.wikipedia.org/wiki/Folie_%C3%A0_deux
- Grotesque: http://en.wikipedia.org/wiki/Grotesque
- Androgyny: http://en.wikipedia.org/wiki/Androgyny
- Phobia vs. Philia: http://en.wikipedia.org/wiki/Phobia
- Misogyny vs. Misandry: http://en.wikipedia.org/wiki/Misogyny
- Pseudonym: http://en.wikipedia.org/wiki/Pseudonym

Monday, October 7, 2013

Midnight situation



Have you ever been in this kind of situation, which is called "Midnight situation":

At the middle of a quiet night, when everyone is sound at sleep and only you left awake with your mind wandering like a thousand thoughts about every single things. How it's gonna be like the next morning, how is your life in the next 5 years, a thousand hows and whats appear out of the blue.

And then you have some crazy ideas that probably would do some wonders on your life, that could bring some ecstasy to your boring soul. Unfortunately, you are lying on your bed, not your table, which means it's impossible to jot those down. That will lead to the consequence in the next morning when you completely forget about those notes-to-self.

Your life will remain the same thanks to the absence of the table, the pen and the notebook, endless boring as it is.

- The midnight situation -


Sunday, July 28, 2013

200km/h trên một con đường lầm lạc

"Lena và Julia mãi mãi là cặp đôi đồng tính nữ thần thánh trong lòng tôi"

Xuất hiện trên thị trường âm nhạc thế giới/ Việt Nam khoảng những năm 2003&2004, t.A.T.u bỗng nhiên trở thành một cái tên đầy sức hấp dẫn ma mị với thể loại electro pha lẫn tí rock nhẹ cùng giọng hát mỏng tang cao vút của ca sĩ. Nhưng sức hút ngoài việc phát ra từ dòng nhạc khá dễ nghe còn từ tin đồn mập mờ về xu hướng giới tính của 2 nàng thơ người Nga - 2 ca sĩ chính của nhóm.
Nhà sản xuất lẫn ông bầu không hề đưa ra bất kỳ sự xác nhận nào về việc này mà chỉ liên tục xây dựng hình ảnh của t.A.T.u như một cặp đôi đồng tính nữ (lesbian) thực thụ. Những bìa đĩa ướt át mơn trớn mỏng manh của 2 cô gái tuổi vị thành niên khiến ai cũng dễ dàng liên tưởng không cần nói gì hơn, những ca từ đau buồn thể hiện sự lầm lạc trong tư tưởng và suy nghĩ, những âm điệu nổi loạn thoát khỏi định kiến xã hội, những từ khóa đầy tính nhục dục... là quá đủ để nói lên những gì mà 2 cô gái muốn nói.


Bắt đầu từ đây, chúng ta hãy hứa với nhau
Tôi và em, hãy thành thật với nhau nào
Chúng ta sẽ chạy trốn và không gì có thể ngăn cản
Cho dù bầu trời cao có sụp đổ, ngay lúc này
(Not gonna get us)

Xinh đẹp
Dịu dàng
Mềm mại
Tại sao em lại nhìn xuyên qua tôi và thầm nghĩ "Không"
Tôi không thể nào phủ nhận những cảm xúc của mình
Đang một ngày lớn dần lên về em
Tôi vẫn cố gắng tin tưởng 
Cố gắng tiếp tục mơ mộng
Và mỗi khi nhìn thấy em
Tôi lại càng thêm khao khát
Được kéo em lại gần mình
Gần hơn nữa
Gần hơn nữa
(Malchik Gay)

Nhưng tin đồn mãi mãi là tin đồn, một khi người trong cuộc vẫn chưa đứng ra khẳng định thì những sự thật vẫn chỉ là suy đoán. Là do bạn cho rằng như thế, là bạn ngộ nhận chứ người ta có khi nào nói đó là sự thật.
Một ngày đẹp trời Julia bỗng có thai cùng bạn trai lâu năm của cô nàng, dập tan biết bao mộng đẹp và sự hâm mô nhiệt cuồng của cộng đồng lesbian  (lẫn không lesbian). Hai nàng ấy không yêu nhau, họ chỉ là bạn thân bạn tốt, hai con người cùng chí hướng trong lý tưởng âm nhạc. Hình ảnh mà nhà sản xuất cố tình gây dựng chỉ nhằm tạo scandal (một scandal rất hay, rất ổn) nhằm chắp cánh cho đứa con tinh thần của mình mà thôi.

t.A.T.u hậu tin đồn lesbian trong tâm trí tôi tưởng chừng như tan biến, t.A.T.u hậu tin đồn lesbian trong tôi như một M2M phiên bản Nga pha chút nổi loạn bốc đồng của tuổi cập kê học trò dở hơi. Mọi thứ trở nên vô nghĩa, như việc bạn không biết mình sống để làm gì, như thể bạn đấu tranh là để làm gì. Khi mọi thứ chỉ là vô nghĩa.


Có bao giờ chúng ta cùng nhau đi xa đến dường này
Em chạm vào tay tôi và khởi động xe
Và lần đầu tiên trong cuộc đời mình
Tôi khóc
Chúng ta có thật sự đang ở cùng nhau? 
Chúng ta có thật sự thuộc về nhau
Ở một nơi nào đó khi không gì là sai trái
Và như những ngôi sao trên bầu trời kia chúng ta thiêu sáng
Những dặm đường...
(Stars)

Và thật sự vậy, Lena và Julia sau khi chia tay nhau để thực hiện những dự án của riêng mình. Họ không làm nên trò trống gì cả, vì cái bóng t.A.T.u quá lớn quá sâu đậm trong lòng mọi người. Lena không còn là Lena, Julia không còn là Julia. Thiếu vắng nhau họ chẳng là gì cả, chẳng là gì...

200km/h trên con đường lầm lạc (200km/h in the wrong lane) album đầu tay của t.A.U.t vẫn đó trong lòng tôi, dù biết rằng cuộc vui nào không tàn, có tình cảm nào là vĩnh cữu nhưng tôi vẫn mãi nhớ về ngày xưa ấy, với tốc độ 200km/h trên con đường lầm lạc để tìm kiếm những thứ thuộc về mình, để nhớ mình vẫn sống, vẫn hoài trông ngóng bản thân một lần được giải phóng.

                                                                                                                                         5:52pm, 28/07

Monday, May 20, 2013

Pulp fiction - Một entry không research hay còn gọi là bài viết của Trúc không phải của Google đại ca

Quá trình để yêu được một bộ phim khó nhằn như Pulp fiction cũng thật gian nan. Gần hơn 1 năm mới có cơ hội chứng kiến tận mắt độ điên khùng ngông cuồng hoang dại của Quentin Tarantino. Chẳng phải là lý do gì lớn lao ngăn cấm mà do bản thân quá sức làm biếng, việc cty lại nhiều không có thời gian suy nghĩ đến nghệ thuật thứ 7 hay thứ gì khác nữa.

Lối kể chuyện nonlinear không tuân theo một chu kỳ nào nhất định, không thời gian, không không gian. Là một tuần không phải có 7 ngày, 1 ngày không phải có 24 tiếng đồng hồ. Thời gian, không gian của Pulp fiction được định đoạt bởi người làm nó, ông muốn bạn ở đâu vào lúc nào xem cái gì là tùy ông. Không thích, bị rối, không theo kịp mạch phim. Tùy bạn, xin mới click stop và xem hoạt hình Barbie công chúa cho nhẹ đầu.
Còn nếu cắn răng chịu đựng xem tiếp, nuốt khoảng hơn 15p đầu bộ phim là người xem đã chấp nhận tự mò mẫm trong mê cung nhân vật và lời thoại, trong những toan tính âm mưu mà đạo diễn khùng Tarantino cố tình tạo ra. Đó mới là cái thú, cái thú khi xem phim ta phải tận dụng tất cả mọi nơ ron thần kinh (có thể xài được) để hiểu được điều bộ phim đang nói. Nghe có vẻ khùng nhưng là khùng thông minh!
Phim được chia ra 7 phần rất cà giựt và mất dạy (vì chửi thề rất nhiều). Vì vậy để đi theo ánh sáng cà giựt và mất dạy mà bộ phim soi sáng, tôi cũng sẽ bỏ qua một số phần tôi không thích mà tới thẳng cảm nhận những phần hấp dẫn thu hút hơn cả.

* Đoạn ăn tối giữa Vincent và Mia


Đây là đoạn tôi thích nhất trong cả bộ phim. Concept đơn giản là một bữa ăn tối giữa Vincent một tên ma cà bông hành nghề đâm thuê chém mướn (nhưng là ma cà bông Mỹ nên sang hơn hẳn nha) và Mia - vợ của sếp, vì sếp đi vắng nên muốn nhờ lính dẫn vợ y đi ăn giải sầu. Vậy thôi đó nhưng thứ tôi thích chính là phong thái của hai nhân vật này. Từng ánh mắt, cử chỉ, nụ cười nơi khóe môi đều không lẫn vào đâu được, không tìm được ở ai khác. Vincent là Vincent với cái vẻ cà rỡn, gù gù gật gật, nói chuyện ba hồi ba đoạn không đầu không đuôi. Mia là Mia với nét sắc sảo đến rợn người, với đường hít thật sâu thật phê hàng trắng trong toilet rồi đông đổng hét lên "God damn it. I said got damn it!". Tôi không thấy hình ảnh của John Travolta và Uma Thurman đâu nữa, dù là thấp thoáng.
Nhưng khiến tôi ấn tượng sâu sắc và cuốn hút nhất chính là vấn đề mà Mia đặt ra trước bữa ăn mà đến bây giờ tôi dường như vẫn chưa thật sự hiểu rõ hay có cơ hội được hiểu: Sự im lặng thoải mái

Mia: Anh không thấy chán ghét nó sao?
Vincent: Ghét cái gì mới được chứ?
Mia: Sự im lặng một cách khó chịu nè. Tại sao mọi người chúng ta cảm thấy cần phải phun ra vài thứ vớ va vớ vẩn chỉ để thoái mái khi ở bên nhau?
Vincent: Tôi không biết nhưng câu hỏi của cô hay đó.
Mia: Tôi chỉ biết là một khi anh tìm ra một ai đó thật sự đặc biệt, anh có thể cùng cô ta "câm mồm", trong 1 lúc thôi, và còn cùng nhau chia sẻ sự im lặng, một cách thoải mái nữa chứ.


Không biết sao nhưng tôi thấy mình thích sự im lặng như vậy. Khi cả hai không còn gì để nói với nhau, có quyền giữ im lặng, không phải là sự giận hờn, không phải là sự chán ghét. Chỉ là một khoảnh khắc nào đó 2 tâm hồn ta tạm rời nhau ra đi tìm không gian riêng của mình. Tôi không ám chỉ các cặp trai gái ở đây mà tôi muốn nói đến tất cả các thể loại mối quan hệ: bạn bè, người thân, đồng nghiệp. Dù thân đến mấy tôi vẫn mong giữ lại chút gì đó riêng tư cho bản thân mình, để tâm hồn được phút chốc giải phóng khỏi cái cảm giác phải làm đối phương hài lòng, để mình lại được là mình không ràng buộc. Phải nói gì đây cho người đối diện được vui, phải làm gì đây để không phật ý bạn. Đó là lúc tôi ước: nhẹ nhõm làm sao khi biết rằng sẽ có một lúc nào đó tôi tìm được người đồng ý cùng tôi im lặng. Mỗi khi tôi cần.
Chủ nghĩa tự do độc lập ái kỷ của tôi có thể nói là khá cao chăng?!?!


-to be continued-




Monday, March 18, 2013

Khi cho xin đừng quay đầu lại!

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích cho hơn nhận. Bản ngã của một con người ích kỷ trong tôi chưa bao giờ ngừng khao khát được nhận một thứ gì đó từ người khác. Nhung, không thích không có nghĩa là tôi chưa từng suy nghĩ về việc cho.

Cho và nhận cái nào khó hơn? Theo tôi thì là cho. Ám ảnh dai dẳng làm sao các cảm giác muốn được trả ơn, muốn được tôn thờ khi bạn cho ai đó cái gì. Đơn giản thay chỉ cần loại bỏ cái bóng ma ích kỷ ấy ra khỏi đầu là bạn đã bước đầu thành công trong việc "cho" thanh thản, "cho" nhẹ nhàng, "cho" không vụ lợi.

Đừng đem tiền, rất nhiều tiền đến một cơ quan tổ chức nào đó, quyên góp để hả hê nhận được một tấm bằng khen chứng nhận "Tôi đã làm từ thiện". Là bạn đang cho để được nhận.

Đừng đến một gia đình người bất hạnh nào đó, thăm nom tặng quà và không quên nhân cơ hội để chụp vài ba tấm ảnh kỉ niệm rồi đăng lên Facebook trông chờ mọi người like/comment. Là bạn đang cho để được nhận.

Cho là cho hết, cho vật chất và kể cả tấm lòng bạn, làm sao để khi cho bạn thấy như mình đang thật sự hạnh phúc như người được nhận. Khi cho đừng bao giờ quay đầu lại, bạn cho và không mong muốn bất cứ ai đền đáp cả. Cứ bước đi và hạnh phúc thôi.